孟云卿《古挽歌》原文翻译及赏析

古挽歌


【原文】唐代,孟云卿
草草闾巷喧,涂车俨成位。冥冥何所须,尽我生人意。
北邙路非远,此别终天地。临穴频抚棺,至哀反无泪。
尔形未衰老,尔息才童稚。骨肉安可离,皇天若容易。
房帷即灵帐,庭宇为哀次。薤露歌若斯,人生尽如寄。

cǎo cǎo lǘ xiàng xuān ,tú chē yǎn chéng wèi 。míng míng hé suǒ xū ,jìn wǒ shēng rén yì 。
草草闾巷喧,涂车俨成位。冥冥何所须,尽我生人意。
běi máng lù fēi yuǎn ,cǐ bié zhōng tiān dì 。lín xué pín fǔ guān ,zhì āi fǎn wú lèi 。
北邙路非远,此别终天地。临穴频抚棺,至哀反无泪。
ěr xíng wèi shuāi lǎo ,ěr xī cái tóng zhì 。gǔ ròu ān kě lí ,huáng tiān ruò róng yì 。
尔形未衰老,尔息才童稚。骨肉安可离,皇天若容易。
fáng wéi jí líng zhàng ,tíng yǔ wéi āi cì 。xiè lù gē ruò sī ,rén shēng jìn rú jì 。
房帷即灵帐,庭宇为哀次。薤露歌若斯,人生尽如寄。

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。