杜甫《独坐二首》原文翻译及赏析

独坐二首


【原文】唐代,杜甫
竟日雨冥冥,双崖洗更青。水花寒落岸,山鸟暮过庭。
暖老须燕玉,充饥忆楚萍。胡笳在楼上,哀怨不堪听。
白狗斜临北,黄牛更在东。峡云常照夜,江月会兼风。
晒药安垂老,应门试小童。亦知行不逮,苦恨耳多聋。

jìng rì yǔ míng míng ,shuāng yá xǐ gèng qīng 。shuǐ huā hán luò àn ,shān niǎo mù guò tíng 。
竟日雨冥冥,双崖洗更青。水花寒落岸,山鸟暮过庭。
nuǎn lǎo xū yàn yù ,chōng jī yì chǔ píng 。hú jiā zài lóu shàng ,āi yuàn bú kān tīng 。
暖老须燕玉,充饥忆楚萍。胡笳在楼上,哀怨不堪听。
bái gǒu xié lín běi ,huáng niú gèng zài dōng 。xiá yún cháng zhào yè ,jiāng yuè huì jiān fēng 。
白狗斜临北,黄牛更在东。峡云常照夜,江月会兼风。
shài yào ān chuí lǎo ,yīng mén shì xiǎo tóng 。yì zhī háng bú dǎi ,kǔ hèn ěr duō lóng 。
晒药安垂老,应门试小童。亦知行不逮,苦恨耳多聋。

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。